Trong quaù khöù quan ñieåm
giaù trò laø hieáu, ñeã, trung,
tín, leã, nghóa, lieâm, sæ.
Hieän thôøi chaúng coøn nöõa.

tonsutrongdao.edu.vn

TÔI TIN TƯỞNG THẦY, Y GIÁO PHỤNG HÀNH, CHO NÊN ĐỜI SỐNG RẤT TỰ TẠI, SỐNG RẤT HẠNH PHÚC

TÔI TIN TƯỞNG THẦY, Y GIÁO

PHỤNG HÀNH, CHO NÊN ĐỜI SỐNG

RẤT TỰ TẠI, SỐNG RẤT HẠNH PHÚC

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Một mình tôi theo các bạn học đến Đài Loan, gặp được văn hóa truyền thống, gặp được Phật Pháp.

Chương Gia Đại Sư khuyên tôi xuất gia, vì tôi một thân một mình chẳng phải lo lắng gì. Số mạng tệ quá, chẳng có của cải gì, Ngài dạy tôi tu. Vì thế, lão nhân gia dạy tôi tu tài bố thí.

Tôi thưa: Con cơm còn chưa đủ ăn, lấy đâu ra để tài bố thí?

Ngài hỏi tôi: Có cắc nào hay chăng?

Một cắc thì được.

Một đồng tiền có hay chăng?

Miễn cưỡng thì một đồng cũng được.

Anh hãy bố thí từ một cắc, một đồng, phải có ý niệm bố thí, phải có cái tâm này. Hễ gặp cơ hội, anh bèn tu, thật sự làm.

Khi ấy, tôi đã hiểu, biết Phật Pháp chẳng phải là mê tín, thường đến Chùa Miếu, tới Chùa Miếu để làm gì?

Tìm đọc Kinh Sách. Do thuở ấy, chẳng thể mua Kinh Phật ngoài phố, chẳng thể mua Kinh Sách được, chỉ có trong Chùa Miếu Phật Giáo mới có Kinh Phật, nhà Chùa có tàng Kinh lâu, có thư viện, có thể mượn đọc.

Kinh Điển trọng yếu như Đại Tạng Kinh không cho mượn về, chỉ đành lợi dụng ngày cuối tuần hay ngày nghỉ đến đó sao chép. Vì thế, gặp gỡ mấy vị cư sĩ, khi đó, chúng ta còn chưa gọi họ là cư sĩ, cầm cuốn sổ nhỏ đến hóa duyên in Kinh, mọi người tùy hỷ bỏ ra chút ít.

Gặp tôi, tôi ghi hai cắc, ba cắc, năm cắc, tôi chỉ có sức đến đó, thầy dạy tôi như thế. Còn có phóng sanh, phóng sanh cũng là góp tiền, chúng tôi cũng đóng góp một chút như thế, bắt đầu làm.

Càng làm, hoàn cảnh càng tốt đẹp hơn. Quý vị thấy trong mười năm gần đây, mỗi năm tôi bố thí để làm những thiện sự gần như là một ngàn vạn Mỹ kim, tôi nằm mộng cũng không ngờ là càng thí càng nhiều.

Pháp bố thí tăng trưởng thông minh, trí huệ, tuổi thọ theo số mạng của tôi, là bốn mươi lăm tuổi, tôi đã sống lâu hơn bốn mươi năm, đó là gì?

Vô úy bố thí. Vô úy bố thí thứ nhất là ăn chay, không kết oán cừu với chúng sanh. Tôi ăn chay đến năm nay là năm mươi chín năm, sang năm là sáu mươi năm, ăn chay, chẳng kết oán cừu với chúng sanh. Phóng sanh, bố thí thuốc men. Bố thí thuốc men sẽ không sanh bệnh.

Vì thế, tôi bảo mọi người: Vì sao tôi không thể bị bệnh?

Không có tiền thuốc thang, tiền thuốc thang đem bố thí hết rồi.

Nếu tôi để dành một khoản tiền chữa bệnh, chắc chắn phải ngã bệnh, vì sao?

Quý vị đã chuẩn bị kỹ lưỡng, khoản tiền ấy dùng để chữa bệnh, chắc chắn quý vị phải sanh bệnh thì mới dùng khoản tiền ấy được.

Do vậy, tôi đem khoản tiền thuốc men tặng cho bệnh viện để bố thí cho người nghèo cùng mắc bệnh, giúp đỡ họ, hàng năm giúp cho họ hơn hai mươi vạn.

Do tiêu hết khoản tiền thuốc nên khỏe mạnh, trường thọ, sẽ không thể ngã bệnh, chẳng mắc bệnh. Những chuyện này đều do thầy dạy, tôi tin tưởng thầy, y giáo phụng hành, cho nên đời này sống rất tự tại, sống rất hạnh phúc.

Hạnh nghiệp này là đi theo con đường của Thích Ca Mâu Ni Phật. Thích Ca Mâu Ni Phật suốt đời dạy học, chỉ dạy học, chẳng làm chuyện gì khác.

***